Mình sụp đổ hoàn toàn, muốn lên tận phòng nhà nghỉ để làm cho ra nhẽ nhưng lại không đủ dũng khí.
Mình
và anh ấy yêu nhau đã được hơn 3 năm. Anh là người hiền lành, chu đáo
và đặc biệt là rất thương mình. Anh hơn mình 5 tuổi nên không chỉ là
người yêu, với mình anh còn như anh trai, như người bố người mẹ. Chỉ cần
mình hắt xì, dấu hiệu sắp ốm là anh vội vội vàng vàng đi mua thuốc,
hoặc như khi trời mưa là anh lại nhất quyết đèo mình đi học rồi mới đi
làm.
Về chuyện tình trường, trước đây mình cũng có một vài mối tình nên kinh nghiệm yêu đương cũng nhiều hơn anh (mình là tình đầu của anh). Mọi việc như nắm tay, hẹn hò những đâu mình đều chủ động. Nhưng tình yêu của chúng mình không vì thế mà nhạt đi, hai đứa vừa kỷ niệm 3 năm ngày yêu nhau hồi tháng 6 vừa qua, mình vẫn luôn tin tưởng anh tuyệt đối.
Ai cũng khen chúng mình đẹp đôi, bạn bè nhiều đứa cũng ghen tỵ với mình vì có người yêu chung tình lại rất chăm chỉ, có ý chí tiến thủ. Chúng mình đã về thưa chuyện với hai bên gia đình, đợi năm sau mình ra trường sẽ làm đám cưới. Mọi thứ tưởng như vô cùng hạnh phúc cho đến một ngày mình phát hiện trong ví của anh có mấy gói bao cao su được để cẩn thận trong ngăn có khóa kéo. Đó là hôm mình qua nhà và giặt đồ giúp anh.
Mình giận tím người, phải một lúc mới thốt nên lời. Khi mình hỏi lý do vì sao lại có mấy thứ này ở trong ví, anh cố tình chối bỏ. Anh bảo anh mới đổi ví cho Sơn (bạn cùng phòng anh). “Chắc nó để nhầm đấy mà anh không để ý, em phải tin anh chứ”. Đúng lúc ấy anh Sơn cũng bước vào, thanh minh rằng anh ấy để quên thôi, bảo mình đừng trách nhầm anh mà tội. Mình cũng tin nên không bảo gì nữa, hai đứa lại bình thường với nhau.
Một lần khi hai đứa đang đi chơi, mình giả vờ chủ động đòi về sớm vì mệt. Anh cũng chiều lòng đưa mình về dù lúc đó hai đứa đang ở công viên, trong không gian khá lãng mạn. Mình bảo anh dừng xe xuống ở đầu ngõ để mình đi bộ về. Anh không cho nhưng mình cứng đầu quá nên đành chịu. Đợi anh quay xe đi, mình bắt xe ôm đi theo. Đúng như mình dự đoán, anh không về phòng ngay mà quay ra con đường X hôm trước, gọi điện cho ai đó rồi gặp một cô gái đang ngồi ở bên một quán nước bên đường. Mình cố nén bình tĩnh để đi theo, cho đến khi hai người vào nhà nghỉ.
Mình sụp đổ hoàn toàn, muốn lên tận phòng nhà nghỉ để làm cho ra nhẽ nhưng lại không đủ dũng khí. Mình khóc như mưa, nhờ bác xe ôm đưa về. Bác ấy còn hỏi mình “sao không lên cho chúng nó một trận”, mình chỉ lắc đầu và khóc.
Hôm sau, mình hẹn gặp anh ở một nơi mà hai đứa hay hẹn hò. Mình kể lại sự việc tối hôm đó cho anh, lúc đầu anh cũng nghĩ mình đang giả vờ tra khảo nên bịa ra như thế và chối đây đẩy, bảo mình phải tin anh. Nhưng sự dối trá không thể giấu diếm mãi, cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận. Anh bảo nhiều lần khi ở bên mình, ham muốn thể xác trỗi dậy nhưng vì mình kiên quyết không cho, đòi chờ đến khi cưới xong, anh không muốn làm mình tổn thương nên đành phải giải quyết nhu cầu bằng cách đó. Anh biết làm như vậy là có lỗi với mình nhưng từ một lần không kiểm soát nổi mình khi bị bạn rủ rê, anh đã sa chân lần thứ 2, thứ 3 và nhiều lần nữa. Anh cầu xin mình tha thứ cho anh cơ hội sửa sai lỗi lầm, “anh chỉ một phút nông nổi không giữ được mình chứ không phải anh yêu thương gì cô gái đó”. Mỗi câu nói của anh càng khiến tim mình tan nát, không thể kìm được nước mắt.
Mình hận anh, hận sự dối trá này. Cứ nghĩ đến lễ cưới trong mơ mà hai đứa đã từng lên kế hoạch là mình lại rớt nước mắt, lòng quặn thắt lại. Niềm tin dành cho anh trong mình đang bị vỡ vụn. Mình không biết anh còn dối mình điều gì nữa không? Liệu sau này lấy nhau rồi anh có ngựa quen đường cũ? Đầu óc mình rối bời. Mình từng muốn uống một liều thuốc ngủ thật sâu và khi tỉnh dậy có thể cảm thấy mọi thứ không tệ như vậy. Nhưng mình đã không làm được điều đó khi nghĩ về gia đình, về tình yêu mà hai đứa vun đắp mấy năm qua. Khi viết ra những dòng này, trái tim và lý trí của mình cũng đang giằng xé nhau, nửa muốn bỏ qua cho anh, nửa lại sợ hãi không muốn tiếp tục. Thực sự mình đang vô cùng bế tắc.
Về chuyện tình trường, trước đây mình cũng có một vài mối tình nên kinh nghiệm yêu đương cũng nhiều hơn anh (mình là tình đầu của anh). Mọi việc như nắm tay, hẹn hò những đâu mình đều chủ động. Nhưng tình yêu của chúng mình không vì thế mà nhạt đi, hai đứa vừa kỷ niệm 3 năm ngày yêu nhau hồi tháng 6 vừa qua, mình vẫn luôn tin tưởng anh tuyệt đối.
Ai cũng khen chúng mình đẹp đôi, bạn bè nhiều đứa cũng ghen tỵ với mình vì có người yêu chung tình lại rất chăm chỉ, có ý chí tiến thủ. Chúng mình đã về thưa chuyện với hai bên gia đình, đợi năm sau mình ra trường sẽ làm đám cưới. Mọi thứ tưởng như vô cùng hạnh phúc cho đến một ngày mình phát hiện trong ví của anh có mấy gói bao cao su được để cẩn thận trong ngăn có khóa kéo. Đó là hôm mình qua nhà và giặt đồ giúp anh.
Mình giận tím người, phải một lúc mới thốt nên lời. Khi mình hỏi lý do vì sao lại có mấy thứ này ở trong ví, anh cố tình chối bỏ. Anh bảo anh mới đổi ví cho Sơn (bạn cùng phòng anh). “Chắc nó để nhầm đấy mà anh không để ý, em phải tin anh chứ”. Đúng lúc ấy anh Sơn cũng bước vào, thanh minh rằng anh ấy để quên thôi, bảo mình đừng trách nhầm anh mà tội. Mình cũng tin nên không bảo gì nữa, hai đứa lại bình thường với nhau.
Ảnh minh họa
Lần
thứ hai mình bất ngờ sang chỗ anh chơi mà không báo trước. Khi vừa tới
cửa, mình nghe tiếng hai người đang nhỏ to chuyện một anh ở cơ quan bảo
cô gái ở đường X, giá bèo, khá là “ngon”, rồi hai người còn rủ rê nhau
hôm nào cũng phải thử cho biết. Mình muốn nghe rõ hơn nên ghé sát tai
vào cửa, không ngờ va phải cái chổi và thùng rác, tạo nên tiếng động.
Anh vội vàng chạy ra cửa và sững người khi thấy mình ở đó. Anh cuống
quýt bảo mình vào phòng và bảo rằng hai anh đang bàn chuyện phiếm thôi,
mình đừng để ý gì. Mình cũng bỏ qua nhưng trong lòng thấy rất bất an.Một lần khi hai đứa đang đi chơi, mình giả vờ chủ động đòi về sớm vì mệt. Anh cũng chiều lòng đưa mình về dù lúc đó hai đứa đang ở công viên, trong không gian khá lãng mạn. Mình bảo anh dừng xe xuống ở đầu ngõ để mình đi bộ về. Anh không cho nhưng mình cứng đầu quá nên đành chịu. Đợi anh quay xe đi, mình bắt xe ôm đi theo. Đúng như mình dự đoán, anh không về phòng ngay mà quay ra con đường X hôm trước, gọi điện cho ai đó rồi gặp một cô gái đang ngồi ở bên một quán nước bên đường. Mình cố nén bình tĩnh để đi theo, cho đến khi hai người vào nhà nghỉ.
Mình sụp đổ hoàn toàn, muốn lên tận phòng nhà nghỉ để làm cho ra nhẽ nhưng lại không đủ dũng khí. Mình khóc như mưa, nhờ bác xe ôm đưa về. Bác ấy còn hỏi mình “sao không lên cho chúng nó một trận”, mình chỉ lắc đầu và khóc.
Hôm sau, mình hẹn gặp anh ở một nơi mà hai đứa hay hẹn hò. Mình kể lại sự việc tối hôm đó cho anh, lúc đầu anh cũng nghĩ mình đang giả vờ tra khảo nên bịa ra như thế và chối đây đẩy, bảo mình phải tin anh. Nhưng sự dối trá không thể giấu diếm mãi, cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận. Anh bảo nhiều lần khi ở bên mình, ham muốn thể xác trỗi dậy nhưng vì mình kiên quyết không cho, đòi chờ đến khi cưới xong, anh không muốn làm mình tổn thương nên đành phải giải quyết nhu cầu bằng cách đó. Anh biết làm như vậy là có lỗi với mình nhưng từ một lần không kiểm soát nổi mình khi bị bạn rủ rê, anh đã sa chân lần thứ 2, thứ 3 và nhiều lần nữa. Anh cầu xin mình tha thứ cho anh cơ hội sửa sai lỗi lầm, “anh chỉ một phút nông nổi không giữ được mình chứ không phải anh yêu thương gì cô gái đó”. Mỗi câu nói của anh càng khiến tim mình tan nát, không thể kìm được nước mắt.
Mình hận anh, hận sự dối trá này. Cứ nghĩ đến lễ cưới trong mơ mà hai đứa đã từng lên kế hoạch là mình lại rớt nước mắt, lòng quặn thắt lại. Niềm tin dành cho anh trong mình đang bị vỡ vụn. Mình không biết anh còn dối mình điều gì nữa không? Liệu sau này lấy nhau rồi anh có ngựa quen đường cũ? Đầu óc mình rối bời. Mình từng muốn uống một liều thuốc ngủ thật sâu và khi tỉnh dậy có thể cảm thấy mọi thứ không tệ như vậy. Nhưng mình đã không làm được điều đó khi nghĩ về gia đình, về tình yêu mà hai đứa vun đắp mấy năm qua. Khi viết ra những dòng này, trái tim và lý trí của mình cũng đang giằng xé nhau, nửa muốn bỏ qua cho anh, nửa lại sợ hãi không muốn tiếp tục. Thực sự mình đang vô cùng bế tắc.