Yêu đơn phương là thứ tình cảm chỉ đến từ một phía, nó vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa đau khổ, đắng cay.
Có
người hỏi tôi rằng “yêu đơn phương người ấy, có buồn không?”. Tôi còn
nhớ rõ mình đã trả lời rất vô tư “có gì đâu mà buồn”. Yêu đơn phương có
phải là yêu sai, yêu nhầm người đâu mà tôi phải bận tâm suy nghĩ cơ chứ.
Điều làm tôi băn khoăn chính là việc tôi yêu “chậm” một bước so với
người khác.
Chàng trai tôi thầm yêu chỉ đơn giản là một anh chàng tôi yêu thầm. Nói ra có vẻ mâu thuẫn nhưng tôi đã từng “hãnh diện” vì người mình thương thương, nhớ nhớ, yêu yêu ấy. Tiếc rằng anh đã có bạn gái rồi. Đôi khi tôi tự nhủ, nếu gặp tôi trước biết đâu người anh yêu là tôi?
Gặp được nhau giữa cái thế giới bảy tỉ người này đã là duyên nhưng để đến được với nhau còn cần cái “nợ”. Tôi cho rằng người mình yêu đơn phương lại đang “bận” trả nợ cho một người khác.
Tôi ghét những than thở, những giọt nước mắt, những căm hận vì tình yêu không được đáp trả. Không thích cách một số người bỏ ra hàng giờ để khóc lóc, than vãn, dằn vặt với hàng trăm câu hỏi để lí giải cho việc tại sao bạn không được đối phương đáp lại tình cảm. Hay bằng những cách tiêu cực kiểu như “không ăn được thì đạp đổ”, tôi không nghĩ đó là tình yêu chân chính mà chỉ là những người biết đánh vần hai chữ “tình yêu”.
Có gì buồn khi mình đã tìm được một ai đó “cần” cho tình yêu.
Có gì buồn khi mình cũng có những cảm xúc riêng biệt của một mối tình.
Có gì buồn khi đó là những rung động chân thành của một trái tim nồng ấm.
Tình yêu sẽ ngọt ngào nếu được vun đắp từ hai phía còn nếu “chẳng may” chỉ một phía thì sao? Chẳng sao cả bởi biết yêu là một hạnh phúc, hạnh phúc vì trái tim bạn đã không vô cảm trước ai đó. Vị ngọt của một chút nhớ thương. Vị cay nơi khóe mắt cho những mong chờ, hi vọng. Vị đắng nơi đôi môi vì không thể dễ dàng thốt lên lời yêu. Vị chát của một trái tim hầm hập tình yêu nhưng không được đón nhận… Vậy thì có gì phải buồn khi bạn đã từng yêu đơn phương?
Chàng trai tôi thầm yêu chỉ đơn giản là một anh chàng tôi yêu thầm. Nói ra có vẻ mâu thuẫn nhưng tôi đã từng “hãnh diện” vì người mình thương thương, nhớ nhớ, yêu yêu ấy. Tiếc rằng anh đã có bạn gái rồi. Đôi khi tôi tự nhủ, nếu gặp tôi trước biết đâu người anh yêu là tôi?
Gặp được nhau giữa cái thế giới bảy tỉ người này đã là duyên nhưng để đến được với nhau còn cần cái “nợ”. Tôi cho rằng người mình yêu đơn phương lại đang “bận” trả nợ cho một người khác.
Tôi ghét những than thở, những giọt nước mắt, những căm hận vì tình yêu không được đáp trả. Không thích cách một số người bỏ ra hàng giờ để khóc lóc, than vãn, dằn vặt với hàng trăm câu hỏi để lí giải cho việc tại sao bạn không được đối phương đáp lại tình cảm. Hay bằng những cách tiêu cực kiểu như “không ăn được thì đạp đổ”, tôi không nghĩ đó là tình yêu chân chính mà chỉ là những người biết đánh vần hai chữ “tình yêu”.
Ảnh minh họa
Người
ta vẫn dặn nhau đừng yêu đơn phương ai cả, hãy dừng lại nếu người ấy
không có tình cảm với mình, hãy chọn lấy những người yêu mình nhiều hơn
người ta. Nhưng với tôi, chẳng có gì đáng buồn khi bạn dám sống thật với
bản thân. Không thể ngăn trái tim thôi nhớ mong, ngừng “loạn nhịp”
trước người ấy. Quan trọng là cách bạn ứng xử với tình yêu ấy như thế
nào, hủy hoại bản thân hay sống tốt hơn và đón chờ người phù hợp với
mình.Có gì buồn khi mình đã tìm được một ai đó “cần” cho tình yêu.
Có gì buồn khi mình cũng có những cảm xúc riêng biệt của một mối tình.
Có gì buồn khi đó là những rung động chân thành của một trái tim nồng ấm.
Tình yêu sẽ ngọt ngào nếu được vun đắp từ hai phía còn nếu “chẳng may” chỉ một phía thì sao? Chẳng sao cả bởi biết yêu là một hạnh phúc, hạnh phúc vì trái tim bạn đã không vô cảm trước ai đó. Vị ngọt của một chút nhớ thương. Vị cay nơi khóe mắt cho những mong chờ, hi vọng. Vị đắng nơi đôi môi vì không thể dễ dàng thốt lên lời yêu. Vị chát của một trái tim hầm hập tình yêu nhưng không được đón nhận… Vậy thì có gì phải buồn khi bạn đã từng yêu đơn phương?
0 nhận xét :
Đăng nhận xét